“Dù sao thì… em vẫn bằng lòng thử cùng anh, đúng không?” Chu Nhĩ Câm nhìn cô, khẽ hỏi.
Ngu Họa lặng lẽ cúi đầu gấp hộp quà, một lát sau mới rất khẽ “Ừm” một tiếng.
Chu Nhĩ Câm vẫn dịu dàng hỏi tiếp:
“Hôm qua tối em vẫn luôn thấy đau à?” Như thể cố tình giả vờ không nhìn thấy cô đang ngại ngùng.
“Thật ra thì…” Ngu Họa hơi khó mở miệng.
Thấy cô cứ do dự mãi, không nói ra, Chu Nhĩ Câm bình thản đoán:
“Thoải mái thì nhiều hơn là khó chịu?”
Mặt Ngu Họa đỏ bừng, cúi gằm xuống, tiếp tục gấp hộp, coi như mặc định, còn cố giữ bình tĩnh trả lời:
“Anh đừng hỏi nữa.”
Thật khó tưởng tượng có một ngày, cô và Chu Nhĩ Câm lại trò chuyện về đề tài thế này.
Nhìn ra cô ngại ngùng, Chu Nhĩ Câm bước đến, hai bàn tay to ôm lấy bên hông cô, bế cô vào lòng, để cô ngồi trên chân mình tiếp tục gấp hộp quà.
Anh cúi nhẹ cằm tựa lên vai cô, bình thản nhìn cô gấp tờ giấy thành hình chiếc máy bay nhỏ.
Ngu Họa biết Chu Nhĩ Câm đang nhìn mình, hơi cúi đầu, xoay nhẹ mặt sang chỗ khác, tự làm một mình.
Cô nhét vào khoang máy bay cuộn tiền mệnh giá một nghìn.
Chu Nhĩ Câm ôm eo cô, nghiêng gương mặt thanh tú áp vào má cô, giọng ôn nhu hỏi:
“Cái này gấp thế nào vậy?”
Anh lại hơi nghiêng mặt nhìn cô, dịu dàng nói:
“Dạy anh đi.”
Ngu Họa biết anh đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt quá mạnh khiến cô hơi không chịu nổi:
“Là thế này…”
Cô cúi đầu, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062010/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.