“Vì sao tay anh lại ướt?” Không hiểu sao, Ngu Họa không muốn cúp máy.
Anh tỉ mỉ kể rõ từng chi tiết:
“Anh cùng người làm vườn chuyển chậu cây song thân mà em tặng. Nó lớn nhanh quá, chậu cũ không chứa nổi nữa. Tay bẩn nên anh rửa một chút.”
“Anh còn tự tay làm à?”
Sự trân trọng ấy ngoài dự liệu của cô.
Đối phương vẫn luôn dịu dàng, điềm đạm:
“Ừ, dù sao cũng là món quà đầu tiên em tặng anh.”
Ngu Họa bỗng dưng thấy ngượng ngập, như thể anh đang nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình vậy, ánh mắt cô không yên, cứ né trái né phải:
“À… vậy anh làm việc đi.”
“Muốn cúp rồi à?” Chu Nhĩ Câm cũng chậm rãi hỏi.
“Ừm.” Nhưng chợt cô lại nghĩ đến, “Sao anh không hỏi em vì sao tự nhiên gọi cho anh?”
“Cần phải hỏi sao?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ.
Ngu Họa khó hiểu:
“Sao lại không hỏi?”
Người đàn ông bên kia bình thản, ung dung:
“Cuộc gọi không lý do, anh mặc định là em nhớ anh.”
Cô như bị anh làm bỏng, tim đập loạn nhịp, đường tim đồ như vọt lên vượt khỏi quỹ đạo vốn có.
Còn Chu Nhĩ Câm vẫn thong dong:
“Em sắp bận rồi phải không?”
“Đúng.” Cô cố kìm nén nhịp tim.
“Vậy anh không quấy rầy nữa. Lúc nào rảnh thì lại gọi cho anh, được không?” Giọng anh rút lui dần, như một quý ông đứng trước màn nhung cúi chào khán giả.
Thái độ ấy chẳng hiểu sao lại đủ để khiến cơn sóng trong lòng cô lắng xuống:
“Được.”
protected text
Mà anh thì luôn ở đó. Cô nhắn những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5055246/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.