Tim cô đập dồn dập, nhưng lý trí vẫn nghĩ có lẽ do túi rách, rơi đâu đó gần đây.
Thế là cô cúi đầu, lấy chiếc áo blouse cũ làm tâm điểm, tìm quanh một vòng nhưng chẳng thấy gì.
Cô lập tức nói với nhân viên quản lý:
“Làm phiền đóng cửa phòng thí nghiệm lại, đưa tôi bản ghi chép ra vào hôm nay.”
Người quản lý còn tưởng cô muốn kiểm tra chấm công, liền đưa hồ sơ cho cô.
Trong khi ấy, Cung Mẫn đứng trên hành lang, bàn tay vẫn còn lạnh buốt, nhưng trong lòng lại dâng trào một cảm giác khoái trá.
Cô đã lặng lẽ vứt bỏ đi thứ Ngu Họa yêu thích nhất — chiếc nhẫn cưới.
Cho dù nó chỉ là kim cương giả.
Cô biết thứ đó chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng hành động tối tăm này lại khiến cô hả dạ, thở phào nhẹ nhõm.
Bao năm qua, tên tuổi cô luôn bị gắn liền với Ngu Họa, và vĩnh viễn trở thành trò cười trong lời bóng gió.
Cô đã bỏ ra biết bao nỗ lực, còn nhiều hơn gấp mấy lần thứ Ngu Họa từng bỏ ra, vậy mà vẫn luôn bị đè ép dưới chân.
Chỉ vì vài câu nói, Ngu Họa đã báo cảnh sát, trong khi bao nhiêu lời giễu cợt, bao nhiêu sỉ nhục mà cô nhận lấy, lại chưa một lần phản kháng.
Ngu Họa chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô. Bao năm lời đồn lan truyền, thậm chí một câu xin lỗi cũng không có.
Chưa từng đứng ra thanh minh rằng cô không hề ăn cắp thành quả nghiên cứu.
Khi ấy cô vẫn còn non nớt, chỉ muốn học một chút, nhưng lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5055247/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.