Bên kia im lặng một chút, Ngu Họa thậm chí có thể tưởng tượng được phản ứng của anh lúc này.
Chu Nhĩ Câm nói, giọng ẩn ý mỉm cười:
“Xem mèo là phải trả phí đấy.”
“Vậy em phải trả cho anh thế nào?” Cô tò mò.
Anh chậm rãi gợi ý:
“Hay là tối nay ngủ chung với mèo?”
“Tối nay còn có thể hôn mèo không?” Cô chống cằm, nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt mơ hồ.
Anh bật cười:
“Sao lại nghĩ đến chuyện hôn mèo?”
Cô nửa lười nửa hững hờ, buông một câu thản nhiên đến chấn động lòng người:
“Chỉ muốn hôn vào miệng mèo thôi.”
Chu Nhĩ Câm thầm may mắn vì camera đang hướng vào con mèo, nếu không nét mặt anh giờ này hẳn đã bị cô nhìn thấy hết.
“Em thật sự muốn mèo được hạnh phúc đến vậy?”
“Ừ, người ta thích hôn miệng mèo.” Cô lại không nói thẳng.
Nhưng chính sự thản nhiên ban nãy lại khiến người nghe có cảm giác như tận tủy bị khẽ gẩy.
Anh khẽ cười, ép mình kiềm chế tâm trạng đang lâng lâng, rồi nhắc cô vào việc chính:
“Anh mấy giờ sang để thử giường?”
Cô như đang khiêu khích anh, chậm rãi đáp:
“Bây giờ cũng được, anh qua đi.”
Chu Nhĩ Câm:
“Được, anh nói với bên đối tác một tiếng.”
Ngu Họa nhàn nhã:
“Vì hạnh phúc sau này của chúng ta, đừng đến muộn.”
Chu Nhĩ Câm im vài giây, ổn định cảm xúc, rồi mới khôi phục vẻ điềm tĩnh, ôn hòa như thường:
“Anh cách em ba cây số, chờ anh một lát.”
“Được.”
Cúp máy, Ngu Họa nhìn ra xa, hoàng hôn đã chuyển sang màu đỏ rực, mây lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052182/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.