Bên cạnh Lâm Thiên Ẩn, một nam tiến sĩ tỏ vẻ khinh thường nhưng lại giữ thái độ như người khách quan:
“Có gì đáng đắc ý đâu, nếu em có quan hệ thì em cũng làm được vậy. Lần đầu thấy học bá quyền lực à, sư muội?”
“Học bá quyền lực?” Lâm Thiên Ẩn vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ các mối quan hệ trong viện.
Nam tiến sĩ ấy bày ra dáng vẻ đàn anh chỉ bảo, truyền đạt cho cô quan điểm của mình:
“Viện sĩ Quách với các giám khảo quen biết như vậy, muốn cho học trò mình trúng quỹ thanh niên thì dễ như trở bàn tay thôi. Quy tắc ngầm này ai cũng ngầm hiểu cả.”
“Vậy à…” Lâm Thiên Ẩn trông như đã nghe lọt tai.
Nam tiến sĩ nhân cơ hội khoe khoang:
“Đúng vậy, hơn nữa quỹ thanh niên thì có gì to tát đâu, ở viện mình người tầm tuổi này được quỹ thanh niên đầy ra. Ngay cả tôi cũng có.”
Lâm Thiên Ẩn vừa kinh ngạc vừa khâm phục:
“Wow, sư huynh, anh cũng là loại B à?”
Người kia lập tức cứng họng.
Tất nhiên không phải loại B, chỉ là định lợi dụng việc cô gái mới vào cao học, chưa nắm rõ.
Anh ta đành ngượng ngùng nói:
“Giờ Quỹ Khoa học Tự nhiên Quốc gia đâu còn phân xuất sắc, ưu tú hay thanh niên nữa, A, B, C cũng như nhau thôi.”
Nhưng Lâm Thiên Ẩn biết rõ là không như nhau.
Khoảng cách giữa loại A, B, C còn lớn hơn cả khoảng cách giữa chó và người.
“Giải Thanh niên xuất sắc” là loại A – một trong “Tứ đại thanh”, tài trợ 4 triệu, chỉ cách học vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052181/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.