Chỉ ba chữ thôi, đủ để Chu Nhĩ Câm lập tức bước vào trạng thái báo động.
Cô đã biết rồi.
Tình huống tối nay đủ để khiến cô ngẫm ra rằng — ở bệnh viện, khi cô hôn anh, trong túi quần jean của anh tuyệt đối không phải là chìa khóa xe.
Bóng lưng anh trông vẫn điềm nhiên, không hề nhúc nhích, nhưng tin nhắn gửi đi lại không bình thản chút nào:
“Được rồi, chuyện này đến đây thôi.”
Ngu Họa gửi cho anh một sticker.
Là hình một người gấu trúc, nét mặt vừa thật thà ngơ ngác vừa như đang cố nhịn — rất giống vẻ mặt cô hay cố tỏ ra bình tĩnh khi sắp “vỡ trận”. Chữ trên ảnh là: “Vốn dĩ tôi rất ngoan.”
Cứ như cô không hề cố ý nói vậy.
Nhưng Chu Nhĩ Câm lại thấy vui, chưa từng thân mật với cô đến thế. Cảm giác như cánh cửa của cô đã mở ra cho anh, đến mức anh không nhịn được mà kéo lại lịch sử trò chuyện tối nay để nhìn.
Trong phòng, Ngu Họa đang xem báo cáo sức khỏe của Chu Nhĩ Câm.
Không hề có vấn đề gì, ngay cả mấy bệnh vặt như thoái hóa đốt sống cổ mà nhiều người mắc cũng không có — trong khi khối lượng công việc của anh lại lớn như vậy.
Một tin nhắn mới nhảy lên điện thoại anh.
Anh lướt xuống đọc:
“Xem báo cáo, anh khỏe quá.”
Chu Nhĩ Câm còn chưa kịp trả lời, thì một tin nhắn nữa từ cô đã đến, như thể đang tự nói một mình:
“Như chưa bóc tem vậy.”
Một thoáng, như có ngọn lửa nóng rát đốt lên vành tai anh.
Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052180/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.