Cô nghĩ mình vốn không phải người hay cười, bình thường cả tháng chưa chắc đã cười một lần.
Có chút… khó hiểu.
Ngu Họa không còn căng thẳng, tâm trạng cũng dần thả lỏng.
“Dạo này buổi tối con có khó ngủ hơn không?” – Trần Vấn Vân hỏi.
Ngu Họa thành thật:
“Có một chút.”
Trần Vấn Vân nói:
“Tối qua, anh con gọi điện cho bác, hỏi làm sao để con ngủ ngon hơn. Bác bảo anh kê thêm gối cho con. Sau đó con ngủ có ngon không?”
Thì ra cách kê gối đó không phải bác sĩ dặn, mà là do mẹ chồng dạy.
Chẳng trách, một cách làm lạ thế này hẳn phải do người từng trải nghiệm mới nghĩ ra được.
Hơn nữa, ở nhà Chu Nhĩ Câm, hóa ra giữa đêm vẫn có thể thoải mái gọi điện hỏi han như vậy.
Cô khẽ đáp:
“Sau đó thì rất dễ chịu ạ.”
“Giờ anh con ngủ cùng con chứ?” – Trần Vấn Vân hỏi.
Cô hơi ngượng:
“…Hả?”
Trần Vấn Vân coi như lẽ đương nhiên:
“Nếu nó không chủ động chăm sóc con thì là thất trách rồi. Ban đêm con cần đi vệ sinh hay thấy khó chịu, nó phải ở đó. Chuyện này mà giao cho người khác làm thì dễ, nhưng lại không đúng.”
Ngu Họa thấy hơi xấu hổ:
“Vâng, ngủ cùng ạ.”
Không hiểu sao, cô cảm thấy mẹ chồng biết rõ tiến độ giữa mình và Chu Nhĩ Câm hơn mình tưởng, dù bà không nói thẳng.
Cô nghĩ chắc không phải do Chu Nhĩ Câm kể, mà có lẽ mẹ chồng tự nhận ra. Anh vốn chín chắn, không phải kiểu lắm lời.
Trần Vấn Vân tiếp:
“Bác mang cho con mấy gói thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5035422/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.