Có một khoảnh khắc, cô thấy mình thật ghen tỵ khi Chu Nhĩ Câm có cha mẹ như vậy.
Dù vậy, bề ngoài cô vẫn giữ bình tĩnh, khẽ nói:
“Cảm ơn bác, con rất vui.”
Chu Trọng Minh gật đầu, cũng rất chừng mực, không nói thêm những câu quá thân mật:
“Thế là tốt, sức khỏe quan trọng hơn mọi thứ.”
Buổi tối, khi Chu Nhĩ Câm thấy Ngu Họa đang chơi với một chú chó con, anh cũng gập gối ngồi xuống, nửa quỳ, nhàn nhạt hỏi:
“Từ đâu ra vậy?”
Cô dịu giọng:
“Bác trai vừa mang tới.”
Anh đưa tay trêu chú chó, lật nó nằm ngửa trên thảm rồi vuốt ve. Con chó nhỏ ôm chặt lấy tay anh, miệng kêu “ư ử” như đang cầu cứu.
Ngu Họa ngồi trên thảm, yên lặng nhìn anh bình thản chọc chó.
Cô không ngờ chỉ cách mình một cánh cửa, lại tồn tại một thế giới gia đình mà cô chưa từng thấy.
Bấy lâu nay, cô không quá gần gũi nhà họ Chu. Dù biết cha Ngu Cầu Lan và cha mẹ Chu Nhĩ Câm từng kết nghĩa, cùng nhau vượt qua gian khó, nhưng đó là chuyện của bậc cha chú, chẳng liên quan gì tới cô.
Thậm chí, cô từng cảm thấy khó tin — rằng trên đời lại có gia đình như thế, mà còn là một nhà quyền thế giàu sang, nhưng vẫn hòa thuận như vậy.
Cô và cha Chu Nhĩ Câm gần như chưa từng trò chuyện gì, từ nhỏ tới lớn chỉ gọi nhau một tiếng “bác” rồi thôi.
Ấy vậy mà ông vẫn chú ý đến lời cô nói bâng quơ, rồi mang cho cô một chú chó con đáng yêu đến thế.
Cảm giác thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5035423/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.