Ngu Họa khó khăn ngồi dậy, chỉ một động tác rất nhẹ, nhưng Chu Nhĩ Câm bên cạnh đã mở mắt, ánh nhìn lập tức hướng về phía cô.
Cánh tay dài của anh khẽ chống lên nệm, ngồi dậy, bóp nhẹ thái dương. Dáng vẻ ấy khiến người ta thấy anh có phần lạnh lùng, nhưng giọng nói khi cất lên lại dịu dàng:
“Khó chịu à?”
Cô hơi giật mình vì giọng anh. Nhìn thì có vẻ dữ, nhưng thực ra lại chẳng khó gần đến thế:
“Không.”
Cô hơi nghiêng người lại gần:
“Tối qua anh ngủ cùng em sao…”
Giọng anh hơi khàn nhưng vẫn bình tĩnh, mắt vẫn nhắm, chưa hoàn toàn tỉnh:
“Ừ.”
Cô nhớ mang máng rằng vào một giờ nào đó trong đêm, mình đã muốn anh ở bên:
“Tối qua… anh ngủ không ngon sao?”
“Ngược lại.” Lúc này, anh mới mở đôi mắt còn vương chút mơ màng. Sự tĩnh lặng và định lực nơi anh còn mạnh hơn thường ngày, vì mới ngủ dậy nên không hề phòng bị, điềm nhiên nhìn cô:
“Đó là đêm anh ngủ ngon nhất trong tuần.”
Anh không cười, gương mặt cũng chẳng quá mềm mại, nhưng lời anh nói vẫn khiến người ta khó tránh khỏi một thoáng mơ màng. Ngu Họa muốn dựa gần hơn, nhưng lại thấy khó nói thế nào.
Có lẽ Chu Nhĩ Câm vào buổi sáng không giỏi trò chuyện lắm.
Cô cũng là người dễ có chút “khó ở” sau khi mới thức dậy.
Cô im lặng tự xoay xở muốn xuống giường, nhưng một bàn tay lớn từ phía sau ôm lấy eo cô, rồi bàn tay kia cũng vòng tới, cả hai cùng siết nhẹ, nâng cô xuống đất một cách vững vàng.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5035421/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.