Cô điềm đạm nói:
“Thầy cụ thể muốn biết điều gì?”
Lý Sướng vẫn không đoán chắc được thái độ của phó chủ tịch Chu. Hôm qua nhìn qua thì có vẻ ông ta rất coi trọng học trò của Quách Tĩnh Liên, đến mức bị cô làm cho một vết thương lớn như vậy mà vẫn nói cảm ơn.
Không rõ có phải vì đã đặt cược toàn bộ vào phía Quách Tĩnh Liên, đang cấp bách cần nhân tài trong lĩnh vực bay tầm thấp để giúp Phi Hồng giành thị trường hay không.
Bằng không thì chẳng việc gì phải nhường nhịn một kỹ sư trẻ vừa mới ra nghề như vậy.
Nhưng Lý Sướng vẫn muốn Ngu Họa lo sợ, tiếp tục gây áp lực cho cô:
“Hiện tại, tổng số vốn Phi Hồng đầu tư vào các dự án của viện là năm trăm triệu, trong một thời gian dài, chúng ta phải sống nhờ vào miếng bánh này. Đây là trách nhiệm chung của cả viện. Dù phó chủ tịch Chu có thế nào, em cũng phải đến tận nhà xin lỗi.”
Ngu Họa là người tính khí cứng cỏi, khó mà hạ mình. Việc này đương nhiên sẽ làm khó cô, là một loại giày vò âm thầm không cần nói cũng biết.
Trên bàn tiệc, người ta sẽ nói gì, đều khó mà đoán trước.
Với tính cách cao ngạo như vậy, chịu đựng được hay không là việc của Ngu Họa.
Nhưng trớ trêu là cô lại chính là học trò mà Quách Tĩnh Liên tự hào nhất.
Tiền lương đều lấy từ quỹ dự án, tổng số vốn là hữu hạn. Bình thường, người này nhiều một chút thì người khác phải ít đi, đã đủ gây bất mãn; huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023283/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.