Lâm Thiên Ẩn vui mừng thấy rõ. Trước nay cô vẫn nghĩ Chu Khâm có một bạn gái quen nhiều năm, nghe nói từ bốn, năm năm trước, đã có một cô gái thường xuyên xuất hiện bên anh.
Dù anh chưa từng nói thẳng là người yêu, nhưng người xung quanh đều mặc định như vậy, khiến cô đã buồn bã một thời gian dài.
Ánh mắt cô lướt xuống chiếc nhẫn ở ngón áp út của Chu Khâm.
Cô từng thấy mẫu nhẫn này ở cửa hàng trang sức cao cấp — là phiên bản giới hạn của bộ nhẫn đôi ra mắt mùa đông năm kia.
Cô vẫn quyết định hỏi:
“Vậy chiếc nhẫn của anh?”
“Chỉ có một thôi. Sao, em thích à?” Giọng anh lười nhác, “Thích cũng không tặng đâu, anh chỉ tặng cho bạn gái mình.”
Mặt Lâm Thiên Ẩn hơi ửng đỏ:
“Không phải… em cứ tưởng anh có bạn gái rồi.”
Chu Khâm vẫn giữ nụ cười phóng túng, chẳng mấy để tâm:
“Không có, chưa từng có.”
Ngồi đối diện, cô gái đỏ mặt đến mức không biết nên cầm dao nĩa hay nhai thế nào.
Chu Khâm nhấp một ngụm champagne, đưa mắt ra ngoài cửa sổ — đúng lúc một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời.
Cô gái đối diện buột miệng:
“Đẹp quá.”
“Thích hàng không đến thế à?” Chu Khâm thuận miệng trêu.
Đôi mắt Lâm Thiên Ẩn sáng lên:
“Vâng. Vì thích nên em còn chuyển ngành để thi vào cao học chuyên ngành hàng không. Hè này là được vào nhóm nghiên cứu của thầy hướng dẫn rồi.”
Chu Khâm cười nhẹ:
“Không cần học nhiều thế đâu. Học nhiều chỉ dễ thành mọt sách khô khan, vô vị.”
Lâm Thiên Ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023284/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.