“Anh sẽ bảo người đi lấy, không cần quay lại đâu.” – Chu Nhĩ Câm nhìn thẳng con đường phía trước, Ngu Họa chỉ có thể thấy một bên gương mặt sắc nét, chín chắn của anh, hoàn toàn không đoán được tâm trạng.
Ngu Họa cũng không nhất thiết phải quay lại, có người giúp lấy thì cũng được:
“Vâng.”
Nghe vậy, Chu Nhĩ Câm khẽ cúi mắt, không nói thêm, khởi động xe.
Rời khỏi địa bàn thuộc về Chu Khâm.
Khi ăn tối, Ngu Họa tất nhiên là ăn rất ngon miệng.
Chu Nhĩ Câm quản lý biểu cảm rất tốt, chỉ chậm rãi uống nước đá, không hề lộ ra chút nào là bị cay.
Thấy cô ăn ngon lành, tâm trạng anh cũng thoáng dâng lên chút vui vẻ.
Ngu Họa không hiểu sao cảm thấy, ở bên Chu Nhĩ Câm lại bất ngờ thoải mái và nhẹ nhõm đến vậy.
Trước đây cô từng nghĩ anh không thích mình, vì mỗi lần gặp, anh đều giữ vẻ lạnh nhạt, rất ít khi trò chuyện.
Nhưng thực ra anh khá dịu dàng, dễ gần, hóa ra cô đã hiểu lầm anh không ít.
Ăn được nửa chừng, điện thoại Ngu Họa bỗng reo—là cuộc gọi của Ngu Cầu Lan.
protected text
Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng điệu như sắp tuyên án, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Con đang ở đâu?”
Giọng cô phẳng lặng:
“Con đang ở ngoài.”
“Vừa rồi có bạn mẹ nói, thấy con ở Lan Khâm Hội.” – Ngu Cầu Lan mặt không biểu cảm, giọng đều đều như mặt hồ chết.
Ngu Họa không muốn nói nhiều, xưa nay giữa cô và Ngu Cầu Lan vốn chẳng có gì để trò chuyện:
“Vâng.”
Quả nhiên, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5021113/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.