Người trong viện nghiên cứu chúc mừng vì cô nói ra suôn sẻ, nên cũng chẳng để tâm đến câu “anh trai anh” thực ra không phải lời đùa.
Dù sao, muốn nói trọn ý mà không khiến người ta nghĩ mình cố ý nịnh bợ, vốn đã chẳng dễ.
Chu Khâm bỗng nhiên bật cười lạnh mấy tiếng, cầm ly rượu uống một ngụm.
Nhưng chẳng ai nghĩ anh thật sự vui.
Trò chơi tiếp tục thêm hai vòng.
Trước đây Ngu Họa ở những nơi như thế này cũng thấy bình thường, nhưng giờ lại không còn nhiều kiên nhẫn. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ.
Tầng cao của tòa nhà kính Trung Hoàn.
Biết cô và Chu Khâm đến Lan Khâm Hội, Chu Nhĩ Câm ở văn phòng thỉnh thoảng lại xem đồng hồ đeo tay, đến đúng năm giờ thì gọi cho cô.
Cô gần như lập tức bắt máy.
Giọng anh trầm ổn như mọi khi:
“Xong chưa?”
protected text
Giọng cô không lớn, nhưng lại khiến mấy người trong phòng bao đều ngoảnh nhìn.
“Ở phòng bao à?” – Chu Nhĩ Câm nghe thấy tiếng vọng, dịu giọng hỏi.
“Ừ.” – cô đáp.
Chu Nhĩ Câm dường như cố ý, trầm giọng nhắc lại:
“Chuyện lần trước nói đó, em định gọi anh thế nào, hình như vẫn chưa quyết phải không?”
Trong ánh đèn mờ ảo của phòng bao, Ngu Họa khẽ gọi một tiếng:
“Nhĩ Câm.”
Giọng cô vốn mang chút khàn nhẹ, giống hương lá bạch đàn – thanh mát nhưng phảng phất vị cay.
Nhưng lúc này lại mềm mại, thu bớt phần lớn góc cạnh, nơi cuối âm vô cớ đọng lại chút vương vấn.
Tiếng gọi thân mật ấy, những người xung quanh cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5021112/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.