rịnh Thư Hạ nghe thấy câu hỏi của anh thì sững người mất đúng một giây, rồi lập tức gật đầu thật mạnh: “Thích.” Dù không hiểu tại sao Lâm Dữ Kiêu đột nhiên lại hỏi vậy, cô vẫn lựa chọn nói thật.
“Vậy à.” Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, trông như thể thật sự rất vui.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng v**t v* d** tai cô, rồi kéo cô gái đang quỳ gối trước mặt ngồi lên đùi mình, cúi xuống hôn khẽ lên chóp mũi cô.
Lâm Dữ Kiêu nhớ lại phần sau của cuộc khẩu chiến căng thẳng với Tống Lẫm ban nãy. Anh không hề kém cạnh, miệng lưỡi cũng sắc sảo chẳng ké.
“Tống Lẫm, cậu rất tự tin. Nhưng cậu sai một điều.”
“Cho dù Hạ Hạ có thích tôi hay không, từ giờ về sau, cậu cũng không bao giờ lọt vào mắt cô ấy nữa.”
“Cậu cứ mãi xem cô ấy là một đứa con gái ngây thơ non nớt, đó mới là sai lầm lớn nhất của cậu.”
Bản chất của Trịnh Thư Hạ là người ngưỡng mộ sức mạnh, chứ không phải mù quáng yêu thích. Nếu một người đàn ông không có khí chất khiến cô nể phục, thì cái gọi là rung động rồi cũng sẽ dần nguội lạnh, mất tác dụng.
Đặc biệt là với kiểu người như Tống Lẫm, không chỉ bị xé toạc lớp vỏ “giả mạnh mẽ”, mà còn lộ rõ bản chất nhỏ nhen, ích kỷ. Nếu còn mơ mộng rằng Trịnh Thư Hạ sẽ tiếp tục yêu mình… thì đúng là xem thường ánh mắt của cô gái ấy quá rồi.
Những lời Lâm Dữ Kiêu nói cũng là đánh vào lòng người, nhưng không phải kiểu hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197479/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.