Lúc ăn tối, cuối cùng Lâm Dữ Kiêu cũng nói ra lời thật lòng.
Thực ra anh vẫn không muốn Trịnh Thư Hạ đi gặp Tống Lẫm, dù là vì chuyện của anh mà đi tìm sự thật thì anh cũng thấy khó chịu. Cái sự “chua” trong xương tủy đàn ông khiến anh khó tránh khỏi ghen, nói trắng ra là: anh không vui.
Trịnh Thư Hạ nhìn ra được sự “không vui” ấy, lại còn cố tình làm ra vẻ không thèm nói nhưng cứ biểu lộ rõ mồn một trên mặt, khiến cô cố nhịn cười mà nói: “Sau này không có chuyện gì thì em sẽ không đi gặp Tống Lẫm nữa đâu.”
Tình cảm thầm mến năm xưa đã sớm không còn. Sau chuyện lần này, sự ngưỡng mộ mà cô từng dành cho người anh “Tống Lẫm” ngày nào cũng đã hoàn toàn tiêu tan. Có lẽ đứng từ góc nhìn của Tống Lẫm, anh ta vẫn đang tự thương hại bản thân, nghĩ rằng những điều mình nói đều là thật lòng…
Nhưng Trịnh Thư Hạ là một người lý trí, tỉnh táo. Dù là bây giờ cô còn thích Tống Lẫm đi nữa, cũng sẽ thấy anh ta thật khó mà hiểu nổi, huống chi hiện giờ trong cô đã chẳng còn chút tình cảm nào.
Lâm Dữ Kiêu khẽ cong môi, nhưng lại nói: “Có chuyện cũng không được.”
“…”
“Phải dẫn anh theo.”
“Được rồi.” Trịnh Thư Hạ vừa buồn cười vừa bất lực: “Vậy em đi đâu cũng mang anh theo, được chưa?”
Lâm Dữ Kiêu: “Thế thì còn gì bằng.”
…
Sau bữa tối, Trịnh Thư Hạ, người không đụng tay vào nấu nướng rất tự giác đi rửa bát.
Đang rửa đến một nửa, thì bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197478/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.