Sau khi trở về Bắc Kinh, phía Phi đội Tiêm Kích cho Lâm Dữ Kiêu nghỉ ngơi dưỡng thương trước, một tuần sau mới quay lại đơn vị, không thể huấn luyện thể lực thì tiếp tục dẫn dắt đội.
Còn Thẩm Sách thì vẫn chưa thể kết luận điều gì, phải xem tình hình hồi phục thế nào đã. Chấn thương của cậu ấy khá nghiêm trọng, hiển nhiên không thể nhìn ra manh mối chỉ trong một hai tháng.
Ngày mùng 10, J-1 huỷ buổi huấn luyện buổi trưa như thường lệ, thông báo mọi người đến phòng họp lớn tham dự cuộc họp. Khi đi dã ngoại huấn luyện, Qúy Phỉ tiện thể đưa cả đội Một theo luôn.
Trên đường đi, có người chưa từng tham gia cuộc họp như vậy tò mò hỏi: “Đội phó, họp này là bàn mấy chuyện gì vậy ạ?”
“Ai mà biết.” Qúy Phỉ nhún vai, thành thật trả lời: “Đừng hỏi nửa vời thế, đi rồi biết.”
…
Người này nói chuyện lúc nào cũng khiến người khác tức nghẹn.
“Nhưng tôi có hỏi đội trưởng đội Hai.” Qúy Phỉ cất điện thoại đi: “Đại loại là tổng kết cuối tháng mang tính hội nghị nghiên cứu thảo luận, tháng nào cũng có.”
“Chỉ cần mọi người không phạm sai lầm, thì chẳng cần lo bị nêu tên phê bình.”
Trong đơn vị đỉnh cao thế này, người phạm lỗi sơ đẳng gần như không có, cho nên phần lớn cuộc họp chỉ là tổng kết, rút kinh nghiệm, rồi kỳ vọng cho tháng tiếp theo…
Cuộc họp trang nghiêm này do Mạnh Chiêu chủ trì, đội trưởng của hai đội thay phiên nhau lên trình bày tổng kết tháng, nội dung nhàm chán đến mức dễ khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197476/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.