bao giờ phai nhạt -- ví dụ như Lâm Dữ Kiêu. Anh luôn đi trước cô, dọn đường cho cô ở những nơi cô không thể nhìn thấy.
Ngay khi Trịnh Thư Hạ đặt chân đến Bắc Kinh, cô đã được Lâm Ký Bắc lái xe đến đón về nhà họ Lâm.
Dù sao thì từ lúc Lâm Dữ Kiêu nhận nhiệm vụ cho đến khi nhập viện, mọi chuyện đều diễn ra trong đơn vị ở Thân Thành, hoàn toàn không một chút tin tức lọt ra ngoài. Người nhà họ Lâm sốt ruột đến mức như lửa cháy đến chân mày.
Dù Trịnh Thư Hạ và Lâm Dữ Kiêu đã gọi điện về nói rằng không sao, nhưng suy cho cùng, tận mắt thấy người bình an, được hỏi han trực tiếp vẫn khiến người ta yên tâm hơn.
Trịnh Thư Hạ hoàn toàn hiểu được tâm trạng sốt ruột ấy, trên đường đi đã kể lại cho Lâm Ký Bắc nghe đầu đuôi sự cố trong nhiệm vụ lần này.
Trước đó cô đã hỏi Mạnh Chiêu xem có thể tiết lộ bao nhiêu, sau khi được xác nhận rằng không vi phạm điều khoản bảo mật, cô mới dám kể rõ ràng hơn một chút.
“Lại là chuyện do bay thử nghiệm gây ra à?” Lâm Ký Bắc vừa nghe đã không nhịn được mà tức đến bật cười: “Thằng nhóc nhà mình đúng là cứ treo cổ trên cái cây cong mãi không buông, sao đội các em cứ luôn giao cho nó mấy nhiệm vụ nguy hiểm thế?”
Trịnh Thư Hạ chớp chớp mắt, bắt được trong câu nói của anh chữ “luôn” mang đầy trách móc, không nhịn được hỏi: “Trước đây anh ấy cũng từng gặp chuyện vì bay thử sao?”
“Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197475/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.