Trong tình huống tiếp đất khẩn cấp ở độ cao cực thấp, việc nhảy dù gần như không còn tác dụng gì.
Thẩm Sách gần như rơi thẳng xuống đất như thể nhảy lầu, nếu không có khoảnh khắc cuối cùng được Lâm Dữ Kiêu dùng cánh tay đỡ lấy để giảm chấn, có lẽ cậu ta đã bỏ mạng ngay trên bãi đỗ trực thăng.
Sau hơn bảy tiếng phẫu thuật liên tục, mới tạm thời giữ được hơi thở nhưng không ai dám chắc, trong thời gian theo dõi tại ICU, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Bởi lẽ Thẩm Sách không chỉ gãy xương nhiều chỗ, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng mới là điều chí mạng.
Sáng hôm sau, Lâm Dữ Kiêu đến gặp Mạnh Chiêu, xem kết quả sau ca phẫu thuật của Thẩm Sách. Khi đọc đến phần báo cáo, anh không khỏi nhíu mày, mi tâm chau chặt lại.
“Thùy phổi bị tổn thương…” Anh lẩm bẩm: “Nặng lắm không?”
“Cậu nghĩ sao?” Mạnh Chiêu vừa rít từng hơi thuốc, từng làn khói cuồn cuộn bao phủ quanh ông như một màn sương mờ, chỉ trong một đêm, ông như già đi mười tuổi.
Lâm Dữ Kiêu cảm thấy lồng ngực nghẹn lại.
Cái nghề của họ, yêu cầu thể chất cực kỳ khắt khe, đặc biệt là với phổi. Nếu phổi của Thẩm Sách thật sự có vấn đề… thì e rằng sau này khó mà tiếp tục chịu được cường độ huấn luyện cao.
Mà cái gã đó… xưa nay luôn coi bầu trời xanh là tín ngưỡng.
Nghĩ tới đây, ngón tay cầm tờ báo cáo của Lâm Dữ Kiêu siết chặt hơn.
“Giờ nghĩ nhiều làm gì.” Mạnh Chiêu gảy tàn thuốc, ánh mắt sâu thẳm: “Giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197474/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.