Cánh tay trái của Lâm Dữ Kiêu bị gãy lần hai, sau khi được cố định bằng nẹp kim loại thì cần phải tĩnh dưỡng hết sức cẩn thận. Bệnh viện quân khu sắp xếp cho anh một phòng riêng để nghỉ lại qua đêm.
Với một “thương binh cấp cao” như anh, ngay cả phòng bệnh cũng là phòng VIP cao cấp. Vốn dĩ Lâm Dữ Kiêu không định ở lại, với anh, gãy xương chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng nghĩ đến việc ở lại bệnh viện có thể nhanh chóng nắm được tình hình ca phẫu thuật của Thẩm Sách, cuối cùng anh vẫn dẫn Trịnh Thư Hạ lên lầu, vào phòng bệnh.
Cô gái nhỏ đã khóc đến mệt lả vì những biến cố dồn dập trong ngày, giờ mềm nhũn tựa vào vai anh, giọng khẽ như thì thầm: “Thẩm Sách… liệu có qua được nguy hiểm không?”
Lâm Dữ Kiêu trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.
Anh không phải bác sĩ trong phòng phẫu thuật, chẳng thể biết chính xác kết quả, nhưng…
“Máy bay thử nghiệm gặp sự cố ở bộ phận càng đáp,” anh hạ giọng kể lại, “khi chuẩn bị hạ cánh thì càng không thể bung ra được.” “Chiếc của anh còn đỡ hơn một chút, anh đã thu toàn bộ càng đáp lại, liều một phen dùng bụng máy bay tiếp đất.”
Nếu trong lúc hạ cánh, thân máy bay cọ xát mạnh với đường băng mà phát nổ… thì chính là tình huống không thể cứu vãn. Mà động tác hạ cánh bằng bụng máy bay này là một trong những kỹ thuật đòi hỏi trình độ cao nhất của phi công, một chút sơ suất thôi là thảm họa.
Trịnh Thư Hạ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197473/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.