Phi đội Tiêm Kích không thiếu máy bay, trực thăng được phê chuẩn nhanh chóng đã lập tức chở Mạnh Chiêu và Trịnh Thư Hạ bay thẳng đến Thân Thành, họ không cần phải chờ bất kỳ chuyến bay dân dụng nào.
Trong tiếng “ù ù” vang dội của động cơ, hai tiếng rưỡi sau, trực thăng hạ cánh xuống sân đỗ máy bay của đơn vị Thân Thành.
Lúc bước xuống, Trịnh Thư Hạ suýt trượt chân hụt một bước.
Cao Văn Thư đi bên cạnh vội vàng đỡ cô: “Cẩn thận chút.”
Tim Trịnh Thư Hạ đập thình thịch như trống trận, dù đã qua hơn hai tiếng, đầu óc cô vẫn chưa thể lấy lại sự bình tĩnh, như thể bị kéo vào một màn sương mù dày đặc.
Cô chỉ mơ hồ đáp lại một tiếng “ừm”, mặt tái nhợt, chạy vội về phía chiếc xe đang đợi ngoài sân bay.
Chiếc xe đưa họ đến thẳng bệnh viện quân khu. Ngay cả vệ binh phụ trách đón tiếp cũng không rõ tình hình, chỉ biết rằng phi công đang làm nhiệm vụ hôm nay đang được cấp cứu.
Hai chữ “cấp cứu” đối với Trịnh Thư Hạ mà nói, chẳng khác gì một cú đập mạnh vào người vừa mới vươn được đầu khỏi mặt nước.
Đầu cô choáng váng, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt lấy viên ngọc phỉ thúy trong túi áo, cảm giác như dạ dày cuộn lên, muốn nôn đến nơi.
Hóa ra, khi người ta đau buồn đến tột độ, thực sự sẽ phát sinh phản ứng sinh lý ngoài kiểm soát như muốn nôn, mà chẳng thể nén được.
Trong xe không chỉ có mình cô, ban đầu Trịnh Thư Hạ còn định nhịn, nhưng sau khi cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197472/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.