Khi Lâm Dữ Kiêu lái xe đến nhà họ Trịnh, Trịnh Thư Hạ đang cầm cây lau nhà, “hì hục” dọn dẹp phòng tắm bị cô làm cho bừa bộn tan hoang.
Cô chỉ nhớ rằng đốt đồ ở nơi thông gió, có cửa sổ thì sẽ an toàn hơn. Nhưng lại quên mất rằng, gió từ bên ngoài thổi vào cũng có thể cuốn tro bay tung tóe khắp nơi, bao gồm cả… lên mặt cô.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo bị tro bám loang lổ như mèo tam thể của Trịnh Thư Hạ, Lâm Dữ Kiêu nhíu mày, giật lấy cây lau nhà từ tay cô.
“Đi rửa mặt đi.” Anh thấp giọng nói, “Để anh dọn.”
“…Vâng.” Trịnh Thư Hạ theo phản xạ nghe lời anh, trong lòng thầm cảm kích vì anh không chất vấn những lời điên rồ mà cô đã nói trước đó, liền vội vã đi rửa mặt.
Cô gái nhỏ này vốn chẳng rành việc nhà, khoản dọn dẹp thì chỉ là tay mơ. Nhưng Lâm Dữ Kiêu từ thời trung học đã chuyển ra ngoài sống riêng, từ lâu đã quen với việc tự lập chăm sóc bản thân, nên trong mấy chuyện thế này rất có tay nghề.
Chẳng mấy chốc, anh đã lau sạch sàn nhà, vắt khô cây lau rồi để sang một bên, sau đó lấy khăn lau sạch tường gạch men.
Không biết vừa nãy Trịnh Thư Hạ đã làm gì, mà căn phòng này bị cô biến thành một mớ hỗn độn như khói lửa chiến trường, còn nói là suýt thì ngộ độc khí CO…
Khóe mắt Lâm Dữ Kiêu vô tình liếc qua cái xô mà cô dùng để đốt đồ, ánh nhìn khựng lại.
Trong lớp tro tàn còn sót lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197448/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.