Trịnh Thư Hạ sải bước thẳng vào bãi đỗ xe, ngồi trong xe của mình để bình tĩnh lại một lúc, cảm giác bị tổn thương nặng nề ấy mới hơi vơi đi đôi chút.
Nhưng nó giống như một miếng kẹo cao su dính chặt dưới đế giày, vừa vướng víu, vừa khiến người ta ngại động tay vì sợ bẩn. Đành phải mặc kệ nó cứ trơ trơ ở đó, tự lừa mình rằng không thấy thì sẽ không khó chịu nữa.
Đó chính là cảm giác của Trịnh Thư Hạ lúc này.
Thật ra, chuyện cô được nghỉ cuối tuần không phải điều gì bí mật, ai cũng biết, bao gồm cả Tống Lẫm. Anh ấy còn nhắn tin hỏi cô có muốn đi ăn cùng không, thậm chí còn gửi cả địa chỉ.
Nếu là trước đây…
Trịnh Thư Hạ tự vấn lòng, nếu là trước kia thì chắc chắn cô đã đồng ý từ lâu, hơn nữa còn sẽ rất vui vẻ mà đi. Nhưng bây giờ, cô lại không rõ rốt cuộc việc ấy còn có ý nghĩa gì nữa.
Thật ra, giữa nam và nữ cũng có thể có tình bạn đơn thuần cùng nhau đi chơi, ăn uống, xem phim, dạo phố… tất cả đều không phải chuyện gì đặc biệt.
Vấn đề là… Trịnh Thư Hạ không thể chỉ coi Tống Lẫm là “bạn tốt”.
Cô thích anh ấy, nên càng lớn, mỗi lần ở cạnh anh ấy lại càng thấy gượng gạo và bối rối.
Còn Tống Lẫm thì sao?
Anh ấy từng rất rất thích Ôn Thanh Linh, còn muốn quay lại với cô ấy. Với một người đàn ông gần ba mươi như anh ấy, chắc anh ấy vẫn chỉ coi cô là một “em gái” mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197447/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.