Trò chơi duy nhất mà Trịnh Thư Hạ biết chơi, chính là “Jump Jump” trên ứng dụng WeChat.
Cô chẳng hứng thú gì với game cả, ngay cả mấy trò đơn giản như Mario hay xếp gạch cũng chưa từng động đến.
Lâm Dữ Kiêu nhất quyết bắt cô chọn một trò mà mình biết chơi, cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể chọn cái này.
Chiếc TV lớn chiếm trọn cả một mảng tường, trên màn hình chiếu chính là hình ảnh trò chơi “Jump Jump” với nhân vật màu xanh đậm và hàng loạt các khối vuông xếp tầng tầng lớp lớp.
Ngay cả Lâm Dữ Kiêu khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cũng không nhịn được bật cười.
Anh hỏi: “Cái này có chế độ hai người chơi à?”
“Có chứ.” Trịnh Thư Hạ chớp mắt: “Anh chưa từng chơi à?”
Lâm Dữ Kiêu lắc đầu.
Trịnh Thư Hạ nhìn vậy thì có chút vui vẻ: “Vậy thì anh có khi sẽ thua em đấy.”
Vừa nói, cô vừa điều khiển nhân vật xanh nhảy vài bước để minh họa.
“Thật không đấy?” Lâm Dữ Kiêu phì cười: “Em là cao thủ à?”
“Cũng không hẳn… Nhưng anh chưa từng chơi mà đúng không?”
Cái trò ngốc nghếch này thì làm gì phân cao thấp được, Trịnh Thư Hạ trả lời rất thật lòng, cô nghĩ mình thắng chẳng qua là vì Lâm Dữ Kiêu chưa từng chơi thôi.
“Nhưng cứ chơi khơi khơi vậy thì cũng chán.” Lâm Dữ Kiêu đề xuất: “Hay là mình cược cái gì đó đi?”
“Hả?” Trịnh Thư Hạ ngẩn người: “Anh muốn cược tiền á…”
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, Lâm Dữ Kiêu suýt bật cười, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Chúng ta là kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197446/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.