Trịnh Thư Hạ cất gọn đôi bảo vệ đầu gối và cổ tay vào gầm giường, nằm xuống gối thì mái tóc ngắn ướt sũng ban nãy cũng đã khô đi kha khá.
Hôm nay là một ngày hiếm hoi không có buổi huấn luyện nào, một ngày nghỉ trọn vẹn. Từ sáng đến tối, cô trải qua rất thong thả, nhưng lạ thay… lại cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả những ngày tập luyện liên tục.
Không phải mệt về thể xác, mà là mệt về tâm trí.
Món quà của Lâm Dữ Kiêu lại một lần nữa làm lòng cô xao động. Nó khiến cô không thể không nhớ lại bài hát mà mình bị ép phải hát trong KTV, “Anh ấy không yêu em”.
Anh cố ý, cố ý nhắc cô nhớ rằng, Tống Lẫm không yêu cô. Vì anh biết… tất cả.
Ký ức của Trịnh Thư Hạ bất giác quay về năm lớp 12. Tất cả sự giao thoa giữa cô và Lâm Dữ Kiêu, đều bắt đầu từ lễ tốt nghiệp của Trịnh Kỳ Xuyên.
Lâm Dữ Kiêu và Trịnh Kỳ Xuyên bằng tuổi, cùng học ở trường quân sự Thân Thành. Sau khi tốt nghiệp thì được điều về Phi đội J-1 ở Bắc Kinh, đúng con đường mà hiện tại cô cũng đang theo đuổi.
Khoảng thời gian anh vừa qua được kỳ khảo sát, công việc vẫn chưa bận rộn lắm, nên thường xuyên đến Nhất Trung thăm cô.
Ban đầu, Trịnh Thư Hạ cảm thấy việc đó thật kỳ lạ, nhưng vì anh là bạn thân của anh trai mình, cũng được xem như là một “người anh”, nên dù có chút thắc mắc, cô vẫn không thấy bài xích.
Những món quà vặt mà anh hay kể “nợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197438/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.