Lâm Dữ Kiêu gọi điện khoảng năm phút rồi quay trở lại phòng.
Vừa vào cửa, anh liền thấy hai anh em nhà họ Trịnh chẳng buồn chọn bài hát nào, chỉ ngồi yên trên ghế sofa đợi anh, nghe thấy tiếng động ngoài cửa là lập tức quay đầu nhìn, ánh mắt đầy chờ mong.
“Tớ nói này, hai người tới đây làm khán giả à?” Lâm Dữ Kiêu bật cười vì tức: “Tớ hát không công thế này cũng quá thiệt rồi đấy.”
“Lão Kiêu à, quan hệ anh em thân thiết như chúng ta, mà cậu còn đòi thù lao thì khác nào người dưng nước lã?” Trịnh Kỳ Xuyên cười hì hì: “Coi như mở một buổi mini concert riêng cho bọn này đi, cảm giác làm ngôi sao trước mặt fan thân thiết thế nào?”
Lâm Dữ Kiêu lười đáp lại cái điệu “mặt dày” ấy, ánh mắt chuyển sang cô gái đang cười tươi bên cạnh Trịnh Kỳ Xuyên: “Em muốn nghe không?”
Trịnh Thư Hạ cong mắt cười: “Muốn chứ.”
Từ khi biết Lâm Dữ Kiêu đã có người trong lòng, tâm trạng của cô bỗng nhẹ nhõm hẳn. Giờ cô có thể thoải mái coi anh như một người anh trai bình thường, thậm chí còn có thể trêu đùa đôi chút.
Lâm Dữ Kiêu nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc đó, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại.
“Được thôi.” Anh cười: “Anh hát một bài, em cũng hát một bài nhé?”
Trịnh Thư Hạ thoáng ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì anh đã quay người đi về phía bàn chọn bài hát.
Lâm Dữ Kiêu hình như rất thích thể loại nhạc dân ca, lần này cũng chọn một bài có phong cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197437/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.