Nếu phải dùng vài câu để đánh giá Lâm Dữ Kiêu, thì trong mắt Trịnh Thư Hạ, anh là người có tư duy lý trí cực kỳ mạnh, có tầm nhìn xa, luôn nhìn thấu được mục đích hành động thậm chí là hướng đi cuộc sống của người khác từ rất sớm.
Một người như vậy, sinh ra đã là để làm huấn luyện viên, sinh ra để dẫn dắt, để rèn giũa người khác. Và cô chính là người đầu tiên bị anh “thuần phục”.
Sinh nhật mười tám tuổi, đối với Trịnh Thư Hạ, là một cơn ác mộng. Đầu tiên là Tống Lẫm, sau đó là Lâm Dữ Kiêu.
Một người khiến cô rơi vào cảm xúc tự trách, đau lòng như kiểu xuân buồn thu sầu; còn người kia… lại khiến đầu óc cô như “bùm” một tiếng nổ tung.
Trịnh Thư Hạ vẫn luôn nghĩ rằng mình đã giấu kỹ mối tình đơn phương với Tống Lẫm, rằng cả thế giới chỉ có Lương Cốc Âm biết.
Cô không ngờ rằng Lâm Dữ Kiêu cũng biết, mà còn là biết từ rất sớm.
Trong phút chốc, cô quên mất cả phản bác, quên cả giấu diếm, chỉ có thể sững người nhìn anh, mặt khi đỏ khi trắng, vô cùng rối loạn.
“Anh…” Trịnh Thư Hạ bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là muốn cãi lại.
Nhưng khi ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đen thẳm kia, ánh mắt sâu lặng như sói, lạnh lùng nhưng xuyên thấu tâm can, thì mọi lời dối trá lập tức tan biến.
Cô từ bỏ việc nói dối, vừa xấu hổ vừa giận dữ hỏi: “Anh định làm gì? Muốn uy h**p em sao?”
Cô gái nhỏ phập phồng lồng ngực, hiển nhiên là đang tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197439/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.