Trịnh Thư Hạ đã không biết bao nhiêu lần lên kịch bản trong đầu cho giây phút mình tỏ tình với Tống Lẫm. Nhiều năm qua, cô luôn trăn trở, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng chưa từng có cơ hội thật sự để nói ra.
Cô vẫn luôn tin rằng, chỉ cần có được cơ hội ấy, mình nhất định sẽ không để sự lúng túng làm hỏng tất cả. Vậy mà không ngờ, câu đầu tiên thốt ra lại đã lắp bắp mất rồi…
Trước ánh mắt trêu ghẹo của Tống Lẫm, Trịnh Thư Hạ đỏ bừng mặt vì ngượng, má ửng lên như được nhuộm một lớp hồng phấn mỏng. Nhưng cũng may, chút ngượng ngùng ấy không đủ để dập tắt quyết tâm mà cô đã khó khăn lắm mới gom góp được.
“Anh Tống Lẫm.”, ngón tay cô siết chặt mép bàn, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh ấy: “Em…”
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị nói ra, điện thoại trên bàn của Tống Lẫm bỗng đổ chuông chói tai. Anh ấy liếc mắt nhìn tên người gọi, lông mày không nhíu lại, nhưng trong ánh mắt lại lướt qua một tia cảm xúc rất phức tạp, gần như là… do dự. Rất hiếm khi thấy nét mặt ấy ở Tống Lẫm.
Sau đó, anh bắt máy.
Trịnh Thư Hạ quan sát anh ấy, có thể nhận ra rõ ràng tâm trạng của anh ấy không hề tốt. Bởi vì tuy Tống Lẫm nghe máy, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh nhạt, nếu có thể trả lời bằng một từ thì tuyệt đối không nói đến từ thứ hai, thậm chí còn xen vào vài tiếng cười khẩy đầy châm biếm.
Tống Lẫm rất hiếm khi để lộ cảm xúc rõ ràng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197435/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.