Trần Hải Yến thích anh từ lâu, hôm nay định uống say một phen rồi tỏ tình nhưng vừa mới tỏ ra thân mật, gần gũi một chút đã bị hắt hủi, hất ra một cách lạnh lùng và phũ phàng. Cô cảm thấy mình bị tổn thương, lòng không cam. Ánh mắt anh vì sao cứ phải cố định trên ngưòi đàn ông gầy gò, ốm yếu kia cơ chứ.
"À, anh lát còn phải lái xe về nên không uống."
Nguyễn Thanh Tuấn biết cậu đang nói dối nhưng không có ý định vạch trần. Vũ Minh Tiến ngồi cạnh cậu, hắn bồi cậu nói chuyện phiếm, hắn là kẻ nói nhiều nên tuyệt đối không thiếu chuyện để nói với cậu. Nguyễn Tùng Khanh nghe hắn kể chuyện trên trời dưới đất muốn loại nào có loại đó, cậu gật gù nói theo vài câu phối hợp.
Rượu ra lời vào, ăn uống no say xong thì dọn dẹp chỉ có cậu và vài người khác dọn lên rồi rửa bát, Nguyễn Tùng Khanh đảm nhận nhiệm vụ tráng bát làm xong cậu lau khô tay ra phòng khách ngồi cùng mọi người, mọi chuyện sẽ đều bình thường không có chuyện gì diễn ra cho đến khi.
"A, anh Tuấn có guitar này. Anh biết đánh à? Đánh cho mọi người một bài nghe đi tiện hát chúc mừng sinh nhật luôn."
Không biết từ đâu, một thanh niên cầm ra một cây guitar màu nâu dài khoảng 60cm. Cậu liếc mắt qua cũng nhanh chóng nhận ra đó là thứ mà cậu đã tặng anh nhân ngày anh xuất ngũ, coi như là chào mừng anh trở về với cả là món quà sinh nhật cậu tặng trước anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3594636/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.