Nguyễn Tùng Khanh trở về nhà cậu lập tức nhận được tin nhắn của anh gửi tới:" Sao về sớm vậy? Còn chưa kịp giới thiệu người yêu tao cho mày."
Dòng chữ ấy như tra tấn con tim cậu, cậu ném điện thoại ra xa, thu mình trên chiếc giường nhỏ với bốn bức tường tối tăm, yên ắng, vắng lặng.
Cậu muốn đi ngủ, lúc này có thể sẽ giúp cậu được an ủi phần nào nhưng đầu óc cứ liên tục hiện lên hình ảnh Nguyễn Thanh Tùng ôm lấy eo cô người yêu xinh đẹp, yểu điệu ấy. Cậu lại nhịn không được, nước mắt trào ra, cậu không thể ngăn cản được cảm xúc và lý trí của mình. Nguyễn Tùng Khanh ôm chặt lấy gối, cậu dúi mặt mình vào. Những giọt nước mắt thấm vào vỏ gối, sự lạnh lẽo bủa vây quanh thân cậu, chạm vào làn da. Giọt nước mắt nóng hổi làm ướt đẫm chiếc gối của cậu. Cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của cậu trong căn nhà trọ nhỏ, cứ văng vẳng lại bên tai cậu. Mình cậu khóc cậu nghe. Nguyễn Tùng Khanh tự cô lập chính mình, cậu thấy mình thật tệ. Cậu gần như rơi vào tuyệt vọng khi thấy cảm đó.
Cậu phải làm sao cơ chứ? Lần đầu tiên trong suốt 21 năm chơi với anh, cậu thấy nở nụ cười dịu dàng với người con gái khác. Những suy nghĩ cứ quẩn quanh tâm trí cậu, mệt mỏi đưa vào giấc ngủ sâu. Cậu thiếp đi, có lẽ một giấc ngủ có thể giúp cậu cảm thấy tốt lên khi cậu gần như đã khóc cạn nước mắt. Có lẽ đó là trải đời chăng? Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3594611/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.