Bác tài chở cậu đến bên hồ, Nguyễn Tùng Khanh không có ý kiến gì. Cậu lẳng lặng giương đôi mắt đỏ bừng còn ngấn lệ khóe mi, dòng người vội vã lướt qua. Thành phố sao lại đẹp đẽ đến vậy, nhưng cậu lại muốn chính là hơi ấm.
" Cầm lấy đi, bác cháu ngồi tâm sự một lát được không?".
Bác tài khóa lại tài khoản trên app đặt xe, bác nhìn cậu trai trẻ mà sinh ra lòng hảo cảm, bác mua cho cậu và mình mỗi người một chai nước lọc. Ngồi bên bờ hồ, ánh mắt vươn ra xa. Gió ngoài này thật sự rất mát, tóc mái cậu tung bay phấp phới trong cơn gió nhẹ.
Cậu ăn mặc đơn sơ, gió thổi tới cậu khẽ rùng mình.
" Bác cháu ta làm quen được chứ?".
Bác tài mở miệng, một âm thanh ấm áp, ủ ấm tâm hồn cậu. Nguyễn Tùng Khanh quay đầu bên kia hôg mọi nơi đều phát ra ánh sáng chiếu lên gương mặt già nua, đầy nếp nhăn của bác tài. Đôi mắt bác sáng ngời lại mang một chút ảm đạm, cậu thấy bác rõ ràng trên môi là nụ cười nhưng cậu lại nhận ra không phải thế là bi thương?.
" Dạ được ạ." Giọng cậu mềm nhẹ mang giọng mũi vẫn còn chứa chút nghẹn ngào chưa nguôi.
" Bác tên Trung, năm nay 59 tuổi làm nghề taxi. Còn cháu?".
" Cháu tên Khanh, năm nay cháu 21 tuổi. Cháu làm quản lý cho một quán nước."
" Vậy à? Cái tên Khanh nghe thật hay, làm bác nhớ tới con trai bác". Nói đến đây bác ngập ngừng, cậu nghe trong đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3594610/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.