Đã hơn một tháng anh không có liên lạc cho cậu, mà nếi có thì cũng chỉ là những tin nhắn rủ rê qua bar chơi. Mỗi lần là mỗi lần từ chối thành ra anh không thèm nhắn cho cậu nữa, cậu vậy mặc xác anh. Cả hai gần như tách biệt mỗi người một thế giới.
Nguyễn Tùng Khanh dạo gần đây luôn có những giấc mơ liên quan đến anh, khả năng trong tâm trí cậu vẫn nhớ đến anh, hiện tại đã là 9 rưỡi tối, ca của mấy đứa sinh viên năm nào cũng có từ năm một đến năm ba.
Nhìn ra khách vơi dần đi, cậu chống tay lên mặt suy nghĩ có nên cho mấy đứa về sớm mà ôn bài. Đúng lúc cậu đang trong cơn suy nghĩ sở dang thì điện thoại cậu khẽ réo lên một tiếng. Là cuộc gọi nhỡ. Nhưng sao lại không có chuông? Cậu mở ra xem là của Vũ Minh Tiến, cậu tắt thông báo nên mới vậy.
Ngay khi cậu đang định gọi lại thì màn hình đã đổi thành cuộc gọi chuyển tiếp, hắn gọi tới. Nguyễn Tùng Khanh không hiểu sao mình lại do dự vì điều gì, có lẽ do lâu rồi không nói chuyện chăng?
Ngay khi chuông sắp hết thì cậu ấn nghe, đầu dây bên kia chuyền tới tiếng ồn giống như ở mấy quán bia lề đường:" Alo, ê Khanh."
" Ẳng đi."
" ... ". Ai động chạm mày!?
" Mày qua đây hộ tao đưa thằng Tuấn về, tao có việc gấp phải đi luôn không đưa nó về được."
Cậu hít thở thật sâu khi anh được nhắc tên, trái tim cậu không khỏi đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3594612/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.