"Đây chính là nhà của em." Tôi lấy chìa khóa mở cửa, mời Minh Chí vào nhà.
Còn chưa có ai nấu cơm, mẹ tôi và Giang Vũ Thần đang ngồi trước máy truyền hình xem tivi. Nhìn thấy tôi mời Minh Chí về nhà, mẹ tôi vui mừng từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, mà người bên cạnh chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu lại.
“Chúc dì khỏe mạnh." Nụ cười của Minh Chí làm cho người ta cảm thấy thật thuần khiết.
"Được, ta lần đầu tiên nhìn thấy người thật, dung mạo so với trong hình còn đẹp trai hơn, ha ha ha ha...... " Mẹ tôi cười toe toét, giống như bà nhìn thấy con rể thật sự của mình.
Vì phòng ngừa mẹ tôi một khi vui mừng lại nói mấy lời làm cho người ta kinh ngạc, tôi vội vàng xen vào giữa họ "Mẹ, hôm nay Minh Chí đã giúp con một việc lớn, con mời anh ấy về ăn cơm, mẹ phải làm nhiều món ngon đó nha."
"Đương nhiên, đương nhiên!" Mẹ tôi gật đầu như giã tỏi.
"Cũng không cần đâu ạ, dì làm những món ăn bình thường là được rồi, con nghe Liêm Di nói tay nghề của dì rất tốt.
"Nào có, Liêm Di rất dễ nuôi, ăn cái gì cũng được."
Toát mồ hôi, mẹ nói tôi giốn gia cầm vậy.
"Mẹ, mẹ đi nấu cơm đi."
Mẹ tôi gật đầu "Được, được, mẹ đi liền."
"Con cũng đi giúp dì."
Minh Chí vẫn cho là tôi mời anh ấy tới để xuống bếp sao, tôi ngăn anh ấy lại nói "Anh là khách, anh nên ngồi ở ghế sô pha thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249628/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.