Editor: Nghiên Nghiên
Tôi muốn quan hệ của mình với Giang Vũ Thần được bình tĩnh trở lại, nhưng tại sao khi giải thích với Giang Linh thì tôi lại để ý đến phản ứng của Giang Vũ Thần như vậy......
Tôi giúp mẹ bưng thức ăn từ trong bếp ra ngoài thì thấy Giang Vũ Thần đi ra từ toilet với vẻ mặt khó chịu. Sắc mặt cậu ấy không được tốt lắm. Cậu ấy chỉ nhìn tôi một cái, cuối cùng không nói gì đi đến bàn ăn.
Nhìn cậu ấy như vậy, không hiểu sao lòng của tôi lại trở nên căng thẳng.
"Lại thất thần cái gì, mau bưng đồ ăn ra đây!" Giang Linh ngồi trên bàn ăn cơm vẫy tay nói với tôi.
"Ừ."
Sau khi tất cả đồ ăn được dọn lên bàn thì mọi người cùng nhau ăn cơm.
"Dì à, chúng con sẽ không khách sáo nữa.”Nói xong Giang Linh giống như là một con sói đói bắt đầu bới cơm, trong khi vội vàng vẫn không quên khen ngợi mẹ tôi.
" Dì à, thật là may mắn buổi trưa con không ăn cơm nên bây giờ mới có thể ăn nhiều đồ ăn ngon dì làm như vậy."
"Con bé này từ nhỏ đã khéo miệng, trung học lần đầu tiên tới nhà của chúng ta, đã khen ngợi dì không ít, còn nhớ rõ chứ?"
"Đương nhiên là con nhớ rõ, chẳng qua lời con nói khi đó đều là thật!"
"Con bé Giang Linh này đúng là làm cho người ta yêu thích mà."
"Dì cũng đáng để cho mọi người kính trọng mà."
"Nào, nào ăn nhiều một chút."
Ở trên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249627/chuong-16-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.