Cửa phòng bệnh được mở tung ra, cô y tá bệnh viện không gõ cửa đã tự ý xông thẳng vào bên trong, có phải là cô ta chưa từng học qua phép tắt lịch sự là gì không ?
" Xin lỗi đã làm phiền ! Nhưng anh gì ơi tôi thấy tay anh bị chảy máu nên mang dụng cụ sang để băng bó cho anh " Cô y tá không kiên dè mà đi thẳng đến chỗ hắn, chuẩn bị giựt lấy tay hắn thì Lam Y cất giọng :
" Đã biết mình phiền lại còn vào ? " Cô bật ngồi dậy, sức khỏe đột nhiên lại hồi phục như một phép nhiệm màu mới. Mắt láo lia nhìn cô ta từ đỉnh đầu cho đến gót chân, dừng lại ngay tấm thẻ đeo trên cổ được yên vị trước ngực
Chức vị y tá, là y tá Hy
" Xin lỗi vì làm cô khó chịu, nhưng tôi là y tá, trách nhiệm của tôi là lo cho những người bệnh nhân của tôi " Cô ta cũng chẳng vừa gì, dừng một khoảng để trả lời lại rồi mở hộp y tế ra
" Anh sang ngồi cho cô ấy xử lý vết thương đi " Cô ngồi yên vị trên giường bệnh, khều nhẹ vào hắn rồi chỉ tay sang ghế bên cạnh
" Được " Hắn đứng đó không biết là nghĩ gì nhưng cũng gật đầu làm theo
Sao trên thế gian này lại có một người không biết cách từ chối như hắn chứ?
Cô y tá mặt tươi tắn hẵng, miệng hơi nhếch mép cười như đắc ý. Ả đi lại dìu hắn hắn xuống ghế rồi vui vẻ nói chuyện : " Anh bị thương ở đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-duong-la-chong/1102784/chuong-45.html