Một lúc lâu sau khi Trạch Dương đã rời khỏi bệnh viện thì Hi Vãn cũng tỉnh giấc, cô cựa quậy mình rồi mở to mắt nhìn dáo dát xung quanh phòng bệnh
Lam Y ngồi ngay ghế, thấy cô đã thức nên đi lại hỏi han : " cậu đã khỏe hơn chưa, mình có mang cháo đến này "
Thấy Hi Vãn đầu thì gật liên tục nhưng có vẻ là không để tâm mấy đến lời cô nói, Lam Y lại lần nữa hiếu kỳ cất giọng : " cậu tìm ai thế ? "
" mình...mình tìm mẹ, mẹ mình không đến à ? " Cô cầm tô cháo còn hơi ấm mà Lam Y mang đến, nhìn sơ lượt qua rồi bắt đầu biện minh
Vừa mới tỉnh dậy, người đầu tiên cô muốn nhìn thấy là Trạch Dương, thế nhưng lại làm cô hơi thất vọng. Trong lòng bồn chồn, buồn bực mà không biết xuất phát từ đâu
Cô thấy sợ, sợ vì đêm qua nói muốn rời xa cậu. Sáng thức dậy lại chẳng thấy cậu đâu nên cô có hơi hoảng một chút, cô sợ cậu rời xa cô lắm
Hi Vãn múc từng muốn cháo cho vào miệng ăn nhưng hình như là không thể nuốt trôi, cơ mặt cô thả lỏng giống như giây cảm xúc đã bị cắt mất đi. Cô cứ ngồi thẫn thờ, người ở đây mà tâm trí cứ như trên mây, đến nổi Lam Y lo lắng, kêu đến mấy lần cô cũng không nghe thấy
" Hi Vãn cậu có sao không, có bị đau ở đâu không ? " Cô ngồi bên cạnh giường, nhìn Hi Vãn như người mất hồn nên lo lắng
" Hi Vãn...cậu có sao không ? "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-duong-la-chong/1102775/chuong-36.html