Sở Vãn Tình chắn trước anh.
“Ba mẹ, chị Vãn Linh. Anh ấy không có lỗi gì cả.”
Thượng Quan Nhất nhìn xuống cái đầu nhỏ trước mặt mình.
“Vãn Tình! Con… Con bị nó cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hả. Sao con lại bên vực người ngoài.”
“Anh ấy không phải. Anh ấy là chồng con.”
“Con…”
Thượng Quan Nhất thu lại dáng vẻ bình thường. Đúng là nơi này càng lúc càng có nhiều đều bất ổn.
Bên kia đường.
“Sao lại biến mất. Thật sự không phải sao? Nhưng lúc đó ấn kí đó… Cũng là giả sao?”
Không ai khác chính là vị thuật sĩ luôn bên cạnh ông nội Sở. Tay ông ta siết chặt hộp ngọc màu đen vừa loé sáng đã biến mất.
Còn một nơi khác.
“Chủ nhân! Sao ngài không tìm cách để thiếu chủ trở về thân phận tôn quý của mình.”
“Không vội được. Ta sẽ khiến nó tự từ bỏ cái gọi là tình yêu của mình. Cái gì mà sống chết không rời. Nực cười.”
Ông ta cười khuẩy.
[…]
Quay lại phía hai người.
Ba Sở tức giận đưa tay lên muốn tát cô.
Thượng Quan Nhất kéo cô ra sau, tay còn lại giữ tay ông ta.
“Vãn Tình hiện tại là vợ tôi. Sống chết gì cũng là người của tôi. Nếu muốn đánh cô ấy, bước qua xác tôi trước đã.”
“A… Thả ra. Vãn Tình, sắp gãy tay ba rồi.”
Ba Sở nhăn nhó cố gắng thoát ra.
Sở Vãn Tình nghe anh nói như vậy trong lòng cứ như được tẩm mật vậy. Nhưng bị tiếp thét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559232/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.