Lần đầu tiên, cô cảm nhận được cơn say tình. Dù đau đớn vẫn mang theo một khoái cảm kì diệu khi nó qua đi.
Âm thanh mị hoặc khẽ vang lên sau mỗi lần ra vào.
Cô cũng không biết hai người dây dưa đến bao lâu chỉ cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
[…]
Sở Vãn Tình không biết tại sao cảm giác cơ thể mình nhẹ đến như vậy. Cứ như đang lơ lửng giữa không trung.
Mở mắt ra.
“A…”
Sở Vãn Tình nhắm mắt thét lên, cô đang rơi xuống từ một khoảng không nào đó.
Sợ hãi, đó là cảm giác duy nhất cô có thể cảm nhận lúc này. Thượng Quan Nhất, anh đang ở đâu?
Một luồng khí lạnh thoáng qua, cả người cô như được bao bọc bởi tầng mây dịu dàng.
Mở mắt ra lần nữa.
Cô đang ở một nơi vô cùng quen thuộc nhưng cô cũng không biết rõ là đâu. Chỉ cảm nhận được sự thân thiết rất lạ.
Là cô gái ấy.
Sở Vãn Tình chầm chậm bước theo sau, cô muốn xem gương mặt ấy trong như thế nào.
Càng bước về phía trước, sương mù lại khá dày đặc. Tạo nên một khung cảnh mơ mơ hồ hồ.
Nhưng sau màn sương, cô có thể nhìn thấy chàng trai ấy dù không rõ ràng.
Vòng tay chàng trai ôm chặt lấy cô gái.
“Em xin lỗi!”
“Đừng mà…”
Sở Vãn Tình thét lên.
Thượng Quan Nhất ôm chặt lấy cô.
“Gặp ác mộng sao?”
Lúc này, Sở Vãn Tình mới hồi phục tinh thần rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559233/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.