Vãn Tình bất ngờ rơi xuống nước, mà dòng nước này lại lạnh lẽo đến thấu xương. Cứ như một khi đã rơi xuống sẽ không có cơ hội sống sót vậy. Cô không có một cơ hội nào ngoi lên cầu cứu.
Trên dòng sông, Tiểu Linh nhìn xuống dòng nước trong xanh. Mọi thứ dường như rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lạ thường. Cô ta bất giác cười lạnh nhìn về phía cái biển gỗ cũ kĩ đã bị tán cây che khuất. “Sông Tử Thần” nó được người dân nơi này đã đặt tên. Vì trong truyền thuyết dòng sông này nhìn rất trong xanh, nhìn có vẻ không quá sâu. Nhưng một khi rơi xuống mãi mãi cũng không tìm thấy xác.
[…]
Vãn Tình cứ chìm vào trong làn nước.
Thượng Quan Nhất cố gắng ôm lấy cô nhưng tất cả những lần chạm vào đều xuyên qua. Cảm giác bất lực đến mức đau lòng.
“Vãn Tình! Mở mắt ra. Vãn Tình!”
Cô bị dòng xoáy cuốn sâu vào luồng ánh sáng bạc.
Thượng Quan Nhất nhíu mày lấy tay che đi ánh sáng. Tại sao nó lại khiến anh có một cảm giác đặc biệt… Còn rất quen thuộc.
Lúc này, Vãn Tình lại không còn cảm giác ngột ngạc khó thở nữa. Mà nơi này, vô cùng dễ chịu.
Cô mở mắt. Dưa tay mình lên nhìn.
“Đây là đâu? Mình nhớ là rơi xuống nước. Hay là chết rồi.”
Tự nhéo mình một cái.
“A…”
Nhéo mạnh đến mức, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt.
“Vẫn ngốc như vậy.”
Thượng Quan Nhất cong khóe môi. Tay lau khoé mắt cô. Nhưng kết quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559231/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.