Cô thật sự không biết nơi này có bao nhiêu bí mật. Tại sao nó luôn khiến cô có một cảm giác kì lạ.
Rời khỏi dòng suy nghĩ bởi qua lớp vải cô đã cảm nhận được cái nóng nhàn nhạt xuyên qua.
Cô liền xoay người lại.
Bàn tay của anh đều là máu.
“Anh sao vậy? Đừng làm em sợ.”
Cô hốt hoảng nắm lấy tay anh muốn kiểm tra, nước mắt cô lưng tròng.
“Trầy xước ngoài da thôi.”
Anh giấu ra sau lưng, trấn an cô.
“Không được! Lần này, anh phải nghe em. Đến bệnh viện đi.”
Cô cũng không quan tâm anh chịu hay không. Giờ cô chỉ có thể nghĩ đến việc đó đầu tiên.
Thượng Quan Nhất biết cô cũng vì lo lắng cho mình. Anh cũng nhượng bộ mặc cho cô kéo đi.
[…]
Bệnh viện.
Vừa vào đến nơi, không biết trái đất này tròn hay do cô xui xẻo. Lại va phải người không muốn gặp.
Tô Lương từng là bạn thời đi học của cô. Cũng xem như là thanh mai trúc mã. Anh ta khoát trên người bộ quần áo bác sĩ.
“Vãn Tình!”
Anh ta hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cô. Sở Vãn Tình ngày trước và bây giờ rất khác nhau.
Sở Vãn Tình nép vào người anh tránh né bàn tay Tô Lương.
“Xin anh tự trọng. Chào hỏi cũng không nên động tay động chân.”
“Xin lỗi em. Anh chỉ là…”
Thượng Quan Nhất ôm lấy cô.
“Đi thôi.”
“Vâng!”
“…” Tô Lương nhìn theo. Người bên cạnh Sở Vãn Tình là ai sao lại thân mật như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559230/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.