Vân Hà thấy bên ngoài thật sự rất yên tĩnh. Mọi thứ đều không có gì khác… Bình yên đến mức lạ thường.
“Chúng ta ra khỏi đây đi. Đến một nơi khác nói chuyện.”
“Nhưng… Cậu đợi tớ một chút. Tớ gọi cho anh ấy.”
Sở Vãn Tình lấy điện thoại đi về phía hành lang ấn gọi đi.
Vân Hà nhìn theo tâm trạng càng thêm phức tạp.
[…]
Tầng hầm.
Tiêu Ân cả người chẳng còn sức lực gì. Sức mạnh của cô ta cứ như bị hút cạn.
Một luồng ánh sáng kèm theo cơn gió lạnh như bao trùm cả một vùng.
Ấn kí của anh càng rõ ràng hơn. Đôi mắt anh trở nên đỏ lên một cách đáng sợ. Bàn tay đẹp đẽ cũng bắt đầu xuất hiện những vân tự kỳ lạ như đang di chuyển.
Như một giọng nói ai đó kéo anh trở về.
Ánh mắt từ đỏ chuyển về màu đen láy vốn có. Anh nới lỏng tay ra… Lùi lại một bước xoay người rời đi.
Tiêu Ân nằm bất động trên nền gạch, cả người như sắp tan biến vậy.
[…]
Thượng Quan Nhất chạy ra ngoài. Anh tựa lưng vào tường đưa bàn tay mình lên. Tất cả đều trở lại bình thường… Một luồng sức mạnh cứ như muốn nuốt chửng anh vậy.
Sở Vãn Tình vừa nhìn thấy anh đã chạy đến.
Thượng Quan Nhất đưa tay ôm lấy cô cứ như một bản năng nào đó trong tiềm thức. Chỉ cần cô xuất hiện, anh đều đưa tay đón lấy. Dù biết trước thương tích đầy mình vẫn chấp nhận.
Lúc anh ôm lấy cô, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559229/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.