Mắt nhoè đi, sống mũi đau buốt. 
Bài hát kết thúc rồi, tôi vẫn còn đứng nguyên tại chỗ nhìn em. Giống như những ồn ào náo nhiệt bên dưới sân khấu không còn thấy được nữa. 
Cả thế giới hiện tại chỉ còn hai chúng tôi. 
Khoé miệng xinh của em mấp máy, dường như muốn nói gì đó với tôi. 
Tầm mắt bị cản trở, Bảo chắn ngang trước mặt em. Cậu ấy nhăn mày, liếc tôi một cái, không nói không rằng cầm tay em kéo đi. 
Tôi hốt hoảng, buông đàn định đuổi theo, nhưng lại bị đám đông xung quanh nhào tới vây lại. Phòng hạch toán tung hô, người vỗ vai, người đòi chúc rượu. Chị Yến tự hào lắm, ôm chầm lấy cổ tôi. "Ôi cái con này, mày hát hay như vậy mà cứ giấu nghề. Rốt cuộc là tặng ai? Sao lại khóc thế kia?" 
Tôi không còn quan tâm nước mắt đã rơi đầy mặt, vội vã rẽ đám người đuổi theo bóng lưng của em. 
Không thể đi cùng thang máy, tôi đếm số tầng hai người họ đang hướng đến, vội vã chạy cầu thang bộ. 
Lên đến tầng thượng, thở đã không ra hơi. 
Vậy mà cảnh tượng phía trước lại như khiến trái tim vỡ nát, đau đến mức không thể hít thở được. 
Người con trai tuấn tú ấy một chân quỳ trên đất, đối với em nở nụ cười dịu dàng, bàn tay nâng cặp nhẫn sáng lấp lánh đến trước mặt em. "Nhi, em đồng ý lấy anh nhé?" Bảo nói. 
Khóe miệng em cong lên, cầm lấy chiếc nhẫn. 
Ánh nắng rực rỡ phủ lên hai người bọn họ, thực sự chẳng khác nào truyện cổ tích. 
Trời đất trong tôi như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/go-ba-tieng-noi-yeu-em/1113870/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.