Hè đến, đem theo những cơn mưa rào bất chợt. 
Ngồi trong văn phòng, tôi ngẩn ngơ ngắm cơn mưa trắng xóa bên ngoài cửa kính. Gần tám giờ tối, thành phố đã lên đèn, hòa cùng cơn mưa mang theo nỗi buồn man mác. 
Ở lại cơ quan muộn đã trở thành thói quen. 
Phương dạo gần đây rất hay tìm tới nhà, tôi không có cách nào ngăn cản cô ấy, nên chỉ đành vạ vật ở văn phòng thật muộn rồi mới về. Ăn uống vì thế mà không điều độ, báo hại dạ dày lại bắt đầu biểu tình. 
Tôi uể oải gục trên mặt bàn, mở điện thoại vào facebook như một thói quen. 
Em đã bỏ chặn tôi rồi, nhưng tôi cũng không dám kết bạn lại với em. Thế nên như một kẻ bám đuôi, hàng ngày tôi lén lút vào trang cá nhân của em, xem từng chiếc ảnh, dòng trạng thái mà em cập nhập. 
Ở phía dưới mỗi bài đăng của em đều có rất nhiều lượt thích và bình luận, trong đó có Bảo. 
Hai người họ nói chuyện thật sự rất vui và tự nhiên, thậm chí không ngần ngại khi có những đồng nghiệp khác bình luận châm chọc, gán ghép. Tôi cũng muốn được như vậy, dẫu chỉ là đồng nghiệp thôi... 
Tôi thật sự không đủ kiên nhẫn xem hết những đoạn bình luận qua lại đó, ghen tị đã dâng ngập đáy lòng. 
Thu dọn đồ trên mặt bàn, tôi cầm ô, chuẩn bị ra về. 
Con xe cà tàng hỏng rồi, tôi cũng chẳng thèm sửa, gần một tháng nay bắt xe buýt đi làm. Dù sao tôi cũng chẳng đi đến đâu cả, quanh đi quẩn lại chỉ có con đường từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/go-ba-tieng-noi-yeu-em/1113869/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.