"Đã xảy ra chuyện gì?" Hai tay tôi ôm lấy đầu, nặng nề lên tiếng. 
Phương vẫn giữ thái độ im lặng, thật lâu sau mới nói: "Chị thật sự không nhớ chút nào sao?" 
"Có, nhưng không phải tất cả." Tôi thành thật trả lời. 
"Sáng nay tỉnh dậy, chị đã nghĩ gì?" 
Tôi trân trân nhìn cô ấy, cứng họng không thể đáp. 
"Em sẽ ghé thường xuyên, chị nhớ ăn gì đi còn uống thuốc nhé." 
Phương đeo túi xách lên vai, trước khi đi còn khó chịu liếc đống cháo đổ ngổn ngang trên sàn một cái. 
Còn lại mình tôi, đầu đau đến mức không nhấc người dậy được nữa. Tôi nằm ườn ra ghế, trống rỗng nhìn ánh nắng đang rọi vào khóe mi. 
Tại sao lúc tôi yêu Phương, cô ấy không dành cho tôi tình cảm chân thật? Để rồi lúc tan vỡ lại đối xử thế này với tôi? 
Có gì để tiếc nuối nữa sao? 
Tôi trở mình, với lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn. Thử gọi vài cuộc cho Lan Nhi, nhưng vẫn là những tiếng tút thật dài. 
Em vẫn chưa bỏ chặn số liên lạc của tôi. 
Lại vào facebook tìm kiếm, nhưng em đã khoá rồi. Thật sự chán ghét tôi nhiều lắm sao? 
Mắt tôi rất nặng, đến mức không còn khóc nổi nữa. 
Tôi ăn uống qua loa, cầm chiếc cặp lồng em đánh rơi mà đi ra khỏi nhà. Tôi quyết định tới cổng nhà em đợi, dù bao lâu cũng phải gặp cho bằng được. 
Ít nhất, tôi cũng phải nói rõ tình cảm trong lòng mình, và cũng muốn biết cảm giác của em đối với tôi. Chuyện đêm qua là tôi sai, nhưng tôi thật sự không còn tình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/go-ba-tieng-noi-yeu-em/1113871/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.