Tôi đã quen với điều đó, quen đến mức lúc nào cũng sẵn sàng tinh thần để nghe tiếng gõ cửa bất cứ lúc nào.
Nhưng một giây, hai giây… một phút, hai phút trôi qua — bên ngoài chỉ có tiếng chân anh tôi đi lại rất khẽ, hoàn toàn không có tiếng ồn nào khác.
Khi tôi kết thúc buổi luyện tập và mở cửa bước ra, anh đã chuẩn bị xong bữa tối đơn giản. Vừa thấy tôi, anh nở một nụ cười thật lớn.
“Thấy sao rồi?”
Tốt. Tốt đến không tưởng.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác an tâm đến thế — không sợ ai làm phiền, không lo tâm trạng bị phá hỏng.
Tôi chỉ cần dồn hết sức mà lao lên phía trước, không cần nghĩ gì khác nữa.
Anh trai cười:
“Giờ thì tin anh chưa? Anh cũng phải đến lúc sống một mình rồi mới hiểu — không ai dội nước lạnh vào mặt mình mỗi ngày, đúng là hạnh phúc không gì sánh được. Tinh thần, thể xác đều nhẹ nhõm hẳn đúng không!”
“Tại sao hồi trước anh không nói cho em biết?”
Tôi vừa ăn vừa hỏi, miệng còn đầy thức ăn nên giọng lúng búng.
Anh lườm tôi một cái:
“Anh nói rồi mà! Nhưng em không tin. Em cứ khăng khăng là mẹ có ý tốt. Thì cũng đúng, điểm đó anh công nhận — nhưng cái cách bà thể hiện, ai cũng khó chịu nổi.”
Nói rồi anh đặt bát xuống, lướt lướt điện thoại một lúc rồi đưa cho tôi.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-me-chua-tinh-xau/4861388/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.