Đột nhiên, tôi như bừng tỉnh.
Đúng rồi, mẹ tôi chính là kiểu người như vậy.
Bao năm qua, bà chưa từng ngừng việc “chỉnh đốn” từng thành viên trong nhà — không bỏ sót ai.
Một kiểu nhân cách chống đối, hoặc nói trắng ra là: thích chống đối người khác.
Đó là cách bà thể hiện sự hiện diện của mình trong ngôi nhà này.
Tôi vui — bà khiến tôi cụt hứng.
Tôi buồn — bà lại tỏ ra yêu thương, chăm sóc tôi.
Chính thứ tình cảm méo mó và lệch lạc như vậy đã khiến tôi cứ mãi mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn “bà ấy không có ác ý” mà không thoát ra được.
Có thể mẹ tôi thật sự không có ý xấu — nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được bà làm hết những chuyện tổn thương người khác.
Tôi tiếp tục nhìn thẳng vào bà, lạnh lùng hỏi:
“Mẹ có thể đừng dội nước lạnh vào con nữa được không? Kiểu hành động đó… thật sự rất đáng ghét!”
Hai chữ “đáng ghét”, tôi cố tình nhấn mạnh. Mạnh đến mức tôi có thể thấy rõ sự bối rối lướt qua trên mặt mẹ.
Bà hơi sợ, ấp úng đáp:
“Được được, mẹ không nói nữa… không nói nữa là được chứ gì!”
“Tốt nhất mẹ nên làm được. Vài hôm nữa sẽ có đoàn khảo sát của đơn vị tới nhà, họ hỏi gì thì trả lời nấy, đừng nói mấy thứ không nên nói.”
“Được được được, nghe theo con hết!”
Bà gật đầu như gà mổ thóc, vâng dạ răm rắp, trong mắt toàn là dè chừng và cam chịu, không hề có chút phản kháng nào.
Mẹ à — như mẹ nói đấy, tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-me-chua-tinh-xau/4861389/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.