Sau khi về đến nhà, Phàn Dực Á cảm thấy có cái gì đó không bình thường.
Đi một vòng quanh nhà, anh chấn động, cái cây do đích thân mẹ của anh trai trồng đã bị chặt, chỉ còn lại một cái gốc thấp bé.
Anh chợt thấy giận dữ.
Cảm giác vui vẻ thỏa mãn khi gặp cô gái kia lập tức biến mất không còn gì.
Chuyện này anh biết là ai làm!
Tức giận chạy lên tầng hai, cũng không quan tâm bây giờ đã là đêm muộn.
“Cốc, cốc, cốc!” Anh không khách khí gõ cửa phòng cha mẹ.
“Ai thế!” Giọng nữ cực kỳ không hài lòng.
Cửa phòng bị mở ra một cách bực bội, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt con trai, mẹ anh liền trở nên hiền dịu.
“Tâm can bảo bối, sao con về sớm thế? Đêm nay chơi vui vẻ không?”
Mẹ Phàn Dực Á đã hơn bốn mươi nhưng giữ gìn vô cùng tốt, ngay cả một nếp nhăn ở khóe mắt cũng không có.
“Con hỏi mẹ! Cái cây kia! Đã có chuyện gì xảy ra với cái cây của anh trai?” Không thèm để ý đến vẻ lấy lòng của mẹ, Phàn Dực á tức giận ầm mĩ.
“Anh trai con về nhà sao? Mách với con à?” Sắc mặt mẹ cũng tối lại.
“Mẹ nói gì thế, anh trai chẳng nói gì hết!” Vì sao phải làm như thế chứ? Phàn Dực Á thật sự tức giận “Bởi vì chuyện gì anh cũng không nói nên con mới đến hỏi mẹ, cái cây kia làm sao nào? Mẹ tìm người chặt nó đúng không?”
“Cái cây đó ngày càng cao, đã sắp lên đến ban công phòng ở tầng ba của con, nếu không chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-don/144986/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.