Cô đang phát bài tập cho từng học sinh, ánh mắt nóng rực sau lưng giống như sắp đốt lên lưng cô một cái lỗ.
Phàn Dực Á nhận ra cô?
Không thể nào… Không phải tất cả nữ sinh trong lớp anh ta chỉ biết mỗi Triệu Nhã Nhi sao?!
“Này, cô kia!” Anh kêu to.
Mấy bạn học tò mò đã nhìn qua nhìn lại bọn họ vài lần.
Cô làm như mắt mù tai điếc, không nghe thấy gì.
Nhưng kì quái là anh ta không hề giận dữ, vô cùng kiên nhẫn chờ cô tới gần.
“Bài tập của bạn.” Mặt cô không chút thay đổi đặt bài tập lên bàn anh.
“Vì sao mặc ít như vậy? Áo tôi mua cho cô đâu?” Anh hỏi một cách tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như cô là người phụ nữ của anh.
Cắn môi, “Tôi không thích ăn mặc khoe khoang như thế.” Cô nhanh chóng trả lời, giọng nói nhỏ đến nỗi chỉ có hai người họ mới nghe được, cô hy vọng không bị ai phát hiện, càng không muốn liên quan gì đến anh.
Không thích ăn mặc khoe khoang là một nguyên nhân rất quan trọng, chiếc áo đó không thích hợp với kẻ nghèo khó như cô.
Còn có một nguyên nhân khác, đó là mẹ cô đã thấy chiếc áo lông kia, ánh mắt không thể rời đi nổi.
Cô không kịp ngăn cản, chiếc áo kia lập tức biến thành “chiến bào” để mẹ cô dùng tham dự những dịp quan trọng trong tương lai.
Cô không muốn mặc chiếc áo đó, nhưng khi ấy Phàn Dực Á lại bá đạo tỏ vẻ nếu không nhận sẽ ném nó vào thùng rác.
Có lẽ trở thành chiến lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-don/144987/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.