Sau khi rời tòa lầu phẫu thuật, không biết sao, trước mắt Nhan Cảnh luôn hiện lên hình ảnh chân phải cha run rẩy trong quá trình phẫu thuật. Anh cứ cảm thấy cái run ấy không tự nhiên, cực kỳ giống những bệnh nhân parkinson anh từng gặp ở nước ngoài. 
Nhan Cảnh cau chặt mày, nghĩ thầm có cần phải mời thám tử tư tra thử bản ghi chép khám bệnh của cha có bí mật không, di động bỗng vang lên, trên màn hình hiện tên Nhan Như. 
Nhan Cảnh hơi nghi hoặc, tiếp điện thoại hỏi: “Chị? Có chuyện gì sao?” 
Nhan Như giọng điệu bình thản, “Bây giờ em có thời gian không, tiện đường đến công ty chị một chuyến. Chị có chút chuyện muốn nói với em.” 
Nhan Cảnh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là thời gian tan tầm năm giờ rưỡi, vì thế gật đầu nói: “Được.” 
Từ bệnh viện qua một con phố là công ty của Nhan Như, Nhan Cảnh đi thang máy lên tầng mười, thấy chị đang bàn giao với ai đó. Sau khi thấy anh chị gật đầu, rồi quay lại nói chuyện với cô gái trẻ: “Chiều ngày mai nhớ đến xưởng in lấy tập tuyên truyền mới. chị có việc phải đi trước.” Cô gái ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, em biết rồi.” 
Vẫn là tác phong mạnh mẽ như trước. 
Nhan Cảnh đứng tại chỗ mỉm cười nhìn vẻ mạnh mẽ kiên quyết của chị, sau một lúc lâu, chị mới bàn giao xong công việc, đi đến trước mặt Nhan Cảnh cười nói: “Em đi theo chị.” 
Nhan Cảnh đi theo sau chị, đến văn phòng ở cuối hành lang. 
Văn phòng của chị rất sạch sẽ, kẹp tài liệu trong giá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-doi-mau-tim/1335134/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.