Sau khi Nhung Tử rời đi không lâu, Nhan Thư Trung liền ngã bệnh. Nhan Cảnh và Nhan Như đưa cha đến bệnh viện tư nhân vùng ngoại thành, nơi đó hoàn cảnh tốt, lại không có nhiều người quen lắm, có thể để cha an tâm dưỡng bệnh.
Mấy năm qua quá mức mệt nhọc bệnh căn tích lũy dần, nay bùng phát như cơn hồng thủy mãnh liệt, ngoại trừ parkinson, cao huyết áp khó kiểm soát, cha cư nhiên còn có bệnh tim nghiêm trọng. Độ khó phẩu thuật quá lớn, phiêu lưu lại cao, mấy năm nay liên tục dùng thuốc khống chế, ông chết cũng không cho bất kì ai biết.
Nhìn tóc cha đã bạc màu, nhìn cha yên lặng nằm trên giường bệnh ấn ngực nhịn đau, Nhan Cảnh chỉ cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn.
Anh nhớ mãi buổi chiều ấy, trong phòng bệnh của bệnh viện, Nhan Thư Trung nhẹ vỗ mu bàn tay anh mà nói: “Tốt lắm, con không có việc gì.”
Nhan gia có bệnh tim di truyền, ba, chú Đường, Nhan Tự, thậm chí Nhan Như, trái tim đều có những vấn đề mức độ khác nhau, duy chỉ Nhan Cảnh không sao. Lúc nghe cha nói vậu, Nhan Cảnh không biết nên tỏ biểu cảm gì.
Anh ước gì mình bệnh tim chết đi, còn tốt hơn bây giờ mỗi ngày đều phải gượng cười, giả bộ mình không sao cả.
*
Thời gian vụt trôi.
Nhan Cảnh nhớ lại cuộc sống một mình thoải mái khi ở Úc. Mỗi ngày sáng sớm đi làm, đúng giờ tan tầm, về nhà rồi một mình ở phòng bếp làm bữa cơm chiều, thỉnh thoảng sau khi ăn xong mang theo Điểm Điểm dạo vòng vòng ở quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-doi-mau-tim/1335135/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.