Sau chiến thắng nho nhỏ nhưng đầy ý nghĩa trước Tùng ở kỳ thi thử, vị thế của tôi trong lớp đã thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn là "Vũ trầm tính" nữa, mà là "Vũ Nghệ sĩ triết học", người đã chứng minh được sự tinh tế có thể đánh bại tốc độ mù quáng. Sự tự tin của tôi giờ đây là công khai và được chấp nhận.
Giữa Tháng Tư, khi áp lực ôn thi đang ở đỉnh điểm, Hương lớp trưởng gõ thước lên bàn trong giờ sinh hoạt.
Hương: "Các cậu! Đã đến lúc chúng ta phải làm một bộ ảnh kỷ yếu để đời. Năm cuối rồi, không thể chụp mấy kiểu studio nhàm chán được! Tớ đề nghị Vũ làm Tổng đạo diễn và Nhiếp ảnh chính!"
Cả lớp vỗ tay rầm rĩ. Sự đồng thuận này khiến tôi bất ngờ. Tôi nhìn An, cô ấy mỉm cười, đôi mắt sáng rực lên sự tự hào.
Tôi hít một hơi sâu, đứng dậy, cảm nhận ánh mắt của Tùng đang dò xét ở góc lớp.
Tôi lên tiếng: "Cảm ơn sự tin tưởng của cả lớp. Tớ sẽ nhận vai trò này. Nhưng tớ cần một đội ngũ hỗ trợ vững chắc, đặc biệt là về hậu cần và điều phối cảm xúc."
Hương nhanh chóng nói: "Tớ giao cho An vai trò Giám đốc Sáng tạo và Điều phối cảm xúc! An sẽ là người lên ý tưởng và đảm bảo mọi người giữ được sự bình tĩnh."
Mọi thứ dường như đã được sắp xếp hoàn hảo, cho đến khi Tùng lên tiếng. Cậu ta đứng dậy, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc lạnh: "Khoan đã! Bộ ảnh kỷ yếu cần kinh phí và thời gian. Tớ đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-hai-mua-xuan/5056820/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.